Tâm sự người phụ nữ đi làm xứ người

 Người ta bảo đi xuất khẩu lao động như đặt cược. May thì gặp được chủ tốt, được tăng ca nhiều, có tiền trả nợ, gửi về gia đình. Còn không thì sau 2 năm cũng chưa trả xong nợ. Nhiều người đi sang đây rồi về nhà cũng đổi đời hơn một chút. Nhưng cũng không ít người đi xong chỉ muốn về vì làm vất vả, sống thì cực khổ mà tiền thì không có.


Mình còn nhớ như in, ngày mình quyết định đi Đài Loan, chồng phản đối, bố cũng bảo mình:”Thân con gái mà đi xuất khẩu lao động toàn việc nặng thì sao mà làm. Ba vẫn còn có khả năng nuôi mấy đứa, chỉ cần bọn mày không chơi bời là được”. Nhưng rồi mình cũng thuyết phục được, rồi nhà mình phải cắm sổ đỏ để vay mượn cho mình hơn 100 triệu để sang Đài Loan làm.

Mình cũng đã suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định như vậy, vì gia đình mình không có điều kiện như nhà người ta, chồng thì trước kia bị tai nạn lao động nên không làm được việc nặng, mẹ mình mất sớm. Bố mình giờ cũng già yếu rồi, mình còn một bé con 4 tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn. Mình và chồng đi làm công nhân lương cũng không bao nhiêu, chỉ đủ cầm cố qua ngày.

Xem thêm : 

Cái ngày gia đình tiễn mình ra sân bay, chồng ôm chặt mình mà khóc, anh bảo anh có lỗi với mình nhiều lắm mà mình nghẹn ngào. Bố thì chỉ dặn dò mình sang bên đấy thì tu chí làm ăn, đừng chơi bời linh tinh. Dù bố không khóc, nhưng mình biết bố thương mình nhiều lắm. Bé con còn nhỏ nên cũng chưa biết gì, mình bảo mình đi làm để mua đồ ăn ngon, đồ mặc đẹp nên bé thích lắm. Nhìn con mà mình vừa có thêm động lực, vừa xót xa.

Lần đầu đặt chân đến một đất nước xa lạ, đủ mọi cảm xúc cứ dồn dập lên người mình từ vui, buồn, phấn khích, tuyệt vọng,.. Mình cũng không chắc lựa chọn của mình liệu là đúng hay sai. Nhưng mãi suy nghĩ hòai mà chẳng tìm được kết quả, mình đành nhắm mắt mà cố gắng tiến về phía trước.

Cũng may khi đến đây mình được công ty bố trí chỗ ở cùng các bạn Việt Nam, cùng quê hương nên cũng thoải mái hơn phần nào. Mấy bạn của mình ở đây, mỗi người một hoàn cảnh nhưng mọi người đều coi nhau như người thân trong gia đình vậy. Ở một đất nước xa lạ mà, được nói tiếng mẹ đẻ, kể những câu chuyện đã từng trải ở quê,.. vậy thôi là cũng ấm lòng rồi.

Mặc dù vẫn còn nhiều khó khăn nhưng mình cũng đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống ở bên này. Điều mình vẫn chưa quen được chính là nỗi nhớ nhà. Mình nhớ chồng, nhớ ba, nhớ đứa con nhỏ. Dù giờ thời đại phát triển, chỉ cần có mạng là gọi điện cho nhau được ngay nhưng mà mình vẫn không chịu được. Có khi càng hỏi thăm, chỉ nhìn thấy nhau qua chiếc màn hình bé xíu lại càng cảm thấy nhớ và đau lòng hơn nữa. Nhiều bạn cũng giống mình, những lúc đó cả bọn ngồi lại cùng nhau tâm sự rồi ôm nhau khóc thút thít.

Công việc của mình ở đây cũng không quá vất vả, nhưng vì làm nhiều mà sức mình cũng không quá khỏe nên nhiều lúc mệt mỏi mà chẳng biết kêu ai. Cũng may còn có việc để làm để tăng thu nhập chứ một ngày mà chỉ làm 8 tiếng chắc không đủ sống mất. Tháng nào cố gắng làm tăng ca và tiết kiệm có khi gửi về nhà từ 14-16 triệu. Ngày lễ, ngày nghỉ nhiều khi mình còn xin việc thêm ở ngoài để làm. Suốt ngày trong đầu chỉ có chữ “Làm việc” nhưng dù vất vả, mệt mỏi đến mấy, chỉ cần nghĩ đến gia đình thì tinh thần lại vực dậy, khó khăn mấy cũng phải vượt qua. 


Cô đơn nhất, tiêu cực nhất là những lúc ốm đau tại xứ người xa lạ. Vừa không dám nghỉ làm vì tiếc tiền, vừa tự trách mình sao lại bệnh rồi tốn tiền thuốc, vừa mệt mỏi, bất lực chẳng biết phải làm sao. Những lúc ấy thèm lắm một bát cháo tía tô giải cảm của chồng, thèm một tiếng hỏi thăm ngây ngô của bé con. Nhưng rồi cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình, mua thuốc, nấu cháo, cố ăn để mà khỏi sớm, mà có sức để làm việc.

Nhớ cái đêm giao thừa đầu tiên không được bên cạnh gia đình, cả đêm hôm đấy chỉ biết khóc. Từ lúc sinh ra đến giờ năm nào cũng được quây quần đón năm mới cùng cả nhà, nhưng năm nay chỉ mình mình cô đơn bên này, không buồn sao được. Kỉ niệm bên gia đình cứ ùa về, mình biết rằng ở nhà mọi người cũng đang nhớ mình nhiều lắm. Từ khi sang Đài Loan, mình cảm thấy biết ơn, trân trọng gia đình mình nhiều hơn bao giờ hết.

Có hôm con gọi điện cho mình, bé vừa nói vừa khóc: “Mẹ bảo mẹ đi làm để mua đồ chơi, quần áo đẹp cho My mà My không cần chúng nữa. My chỉ cần mẹ thôi.” Mình và chồng chỉ biết nhìn nhau nghẹn ngào, phải dỗ con cả buổi mới nín được.

Dẫu vậy, cả nhà hãy cứ yên tâm nhé, dù bên này còn nhiều khó khăn, nhưng mình sẽ vượt qua được hết. Người ta bảo thời gian như nước chảy, chỉ còn 2 năm nữa mình được về với gia đình rồi. Mình sẽ luôn tin và cố gắng vì một tương lai tươi đẹp.

VIETVIP TOP 1 NHÀ CÁI TẠI ĐÀI LOAN

Đăng ký tài khoản tại VIETVIP và nhận ngay ưu đãi lên đến 100%。 Thắng rút tiền thật vào tài khoản ngân hàng trong 5 phút không mất bất kỳ phí thủ tục nào khác . 

Link Khuyến Mãi :   Link Vip












Comments

Popular posts from this blog

Nam công nhân nhập cư thời thượng Việt Nam chạy trốn hơn 550 ngày, danh tính hẹn hò trái pháp luật bị lộ

Vụ cháy ở Tân Trúc khiến 1 linh cứu hoả hi sinh được 1 trong 4 lđ bhp khai là do tàn thuốc lá.

Đài Nam đêm qua mưa lũ khiến 2 người bị tuvong trên xe oto do xe ngập đầy nước.